Danh sách trải ra trên bàn, Ô Thị Lô, Ô ứng Nguyên và Ðào Phương đều giật mình, trong danh sách có
tên của Liên Tấn, Lý Thiện và Võ Hắc.
Ngoài Ðào Phương, Lý Thiện có thể nói là người mà Hạng Thiếu Long tin tưởng nhất trong bọn võ sĩ, nào ngờ chính là gian
tế của Triệu vương. Chẳng trách nào Thiếu Nguyên quân đến tìm Tố Nữ đúng lúc như thế, bởi vì cả sự việc là một âm mưu.
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau lòng vì bị bạn bè bán đứng.
Ô Thị Lô trầm giọng nói, "Tuy nói Triệu Nhã có thể tin cậy được, nhưng chúng ta phải điều tra xem danh sách này là thật
hay giả, chuyện này giao cho ứng Nguyên phụ trách, " rồi quay sang Ðào Phương nói, "Ngươi lập tức cho người đến thôn
Tang Lâm đưa Mỹ Tàm Nương đến một nơi bí mật, rồi bỏ tiền mua chuộc những kẻ ở đó, yêu cầu chúng nói dối, che dấu bí
mật Hạng Thiếu Long là người Tần."
Hạng Thiếu Long biết rõ chuyện này, bởi vì chẳng ai quen biết gã, nên đánh liều đáp, "Trước nay tiểu tế chỉ săn bắn ở
chốn rừng sâu, chỉ là gần đây mới tới thôn Tang Lâm mà lại sống ở nơi sơn cốc hẻo lánh."
Ðào Phương vỗ ngực nói, "Không sao cả, ta sẽ cho người giả làm thôn dân, ứng phó với bọn điều tra, đảm bảo không có
chuyện gì xảy ra."
Hạng Thiếu Long mới yên tâm.
Ô Thị Lô than rằng, "Lần này toàn nhờ Hạng Thiếu Long, chúng ta mới biết được tình hình nguy hiểm đến mức nào.
Nếu không phải đêm qua Thiếu Long toàn thắng, để cho Liên Tấn cưới Phương nhi thì càng tệ hại hơn. Từ nay, ta Ô Thị Lô
sẽ không coi mình là người Triệu nữa. May mà ta có qua lại với những kẻ quyền quý các nước, chạy tới đâu cũng có kẻ
tiếp nhận chúng ta. Vấn đề là làm thế nào mới có thể tránh được sự truy sát của người Triệu?"
Hạng Thiếu Long lấy làm lạ trong lòng, tại sao Ô Thị Lô có vẻ như nắm chắc rằng có thể đưa cả gia tộc ra khỏi
thành?
Ô Thị Lô tỏ ra phong độ đại tướng gặp chuyện không kinh của mình, bình tĩnh nói, "Thời gian thu nợ đã đến, nhân lúc chủ
quản các mục trường đến Hàm Ðan, ta nhân tiện đó sẽ bố trí, chuẩn bị kế hoạch ứng biến, y bất nhân ta bất nghĩa. Triệu
Hiếu Thành vương muốn đối phó ta, ta sẽ thuận thế lật nhào y."
Ô ứng Nguyên nói, "Nuôi binh một ngày dùng trong một lúc, giờ đây xem ra đã đến lúc gọi gấp Ô Trác và bọn tử sĩ do y
huấn luyện về Hàm Ðan rồi đó."
Ô Thị Lô chấp nhận, mục súc đại vương trước nay vẫn trung thành, kính cẩn đối với Triệu quốc, cuối cùng đã nổi giận
thật sự.
Ðào Phương quay giải thích cho Hạng Thiếu Long, "Ô Trác là nghĩa tử của chủ nhân, chuyên tìm nuôi những cô nhi không
cha không mẹ ở các nơi, sau đó huấn luyện nghiêm khắc, đó là quân chủ lực của ta. Nhân số khoảng ngàn người, bình
thường thì phân tán ở các mục trường gần Hàm Ðan, người biết được chuyện này chỉ có mấy người chúng ta."
Ô ứng Nguyên nói, "Có chúng giúp đỡ Thiếu Long thì như hổ thêm cánh, dù cho Triệu vương sai người đến tấn công Ô phủ,
chúng ta có thể thủ mười ngày nửa tháng."
Ô Thị Lô nói, "Chúng ta hãy lùi hôn lễ của Phương nhi, Thiếu Long một tháng, lúc đó chúng ta có thể mượn cớ chuẩn bị
hôn lễ để che đậy cho hành động."
Ðào Phương nói, "Lão bộc có thể sai bọn người của Võ Hắc đến các nơi để người Triệu khỏi nghi ngờ."
Ô Thị Lô gật đầu nói, "Cứ làm như thế!" rồi quay sang Hạng Thiếu Long, "Thiếu Long phải giả vờ say mê danh lợi, bị
Triệu Mục sai khiến, lại càng phải giả vờ say mê mỹ sắc của Triệu Nhã, khiến cho người Triệu không sinh lòng ngờ vực
Chúng ta sẽ để con tiết lộ một số bí mật cho người Triệu khiến cho chúng tín nhiệm con."
Hạng Thiếu Long gật đầu chấp nhận.
Ô Thị Lô đưa tay vỗ vai gã mỉm cười nói, "Hãy tìm Phương nhi đi! Lúc nãy nó vừa đến đòi người ở chỗ chúng ta đấy Hạng
Thiếu Long muốn cười nhưng cười không nổi.
Trong thế kỷ XXI, mỗi khi ra khỏi nhà, rất ít khi nghĩ đến mình có còn mạng quay về hay không. Nhưng ở thời Chiến Quốc
này, không những lo sợ không thể quay về nhà mà còn phải lo sợ họa từ trên trời giáng xuống, liên lụy đến những người
thân. Vì sự sinh tồn, mỗi người đều phải trở thành kẻ mạnh, hoặc phụ thuộc vào kẻ mạnh.
Hạng Thiếu Long đến luyện võ đường, thấy Ô Ðình Phương đang luyện xạ ky, cùng bắn với nàng vài mũi tên rồi cả hai quay
về nơi ở, chỉ thấy một tấm mộc bài có chữ ân Long Cư, té ra đó là kiệt tác của Ô Ðình Phương.
Ðình Phương Thị và bốn thị nữ đang vui vẻ tỉa cây cỏ, khe khẽ hát một tiểu khúc, thấy gã về, vui mừng lắm cùng gã và Ô
Ðình Phương bước vào phòng. Chưa ngồi yên chỗ, bọn nô bộc đã đem tới hàng trăm chiếc hòm lớn nhỏ.
Khi Hạng Thiếu Long còn há hốc mồm, Ô Ðình Phương cười nói, "Có gì lạ đâu. Ðình Phương đã sớm là người của chàng rồi,
cha và mẹ lại không phản đối, ta tự nhiên phải dọn tới ở chung với chàng."
Hạng Thiếu Long không ngờ thời đại này cũng có chuyện sống chung trước hôn nhân.
Chiều hôm ấy, Triệu Mục sai xe ngựa đến rước gã vào hầu phủ.
Nơi Triệu Mục đón tiếp gã là một căn nhà trong hậu viên, một bên là cửa sổ lớn, bên ngoài bức rèm là một vườn hoa đẹp
Hai người ngồi trên nệm thềm, ở giữa là chiếc bàn dài, bày đầy rượu thịt, không khí rất thân mật, bọn hạ nhân lui xuống
hết chỉ còn hai người. Triệu Mục vừa mời rượu vừa hỏi xuất thân của gã. Hạng Thiếu Long vội kể lại câu chuyện mà mình
đã nghĩ, kể lại quá trình gặp gỡ của mình với Ðào Phương, lại nhớ đến tên gian tế Lý Thiện nên cứ nói ra hết không giấu
một lời.
Triệu Mục đương nhiên biết gã không nói dối, rất hài lòng mà rằng, "Kiếm pháp của Thiếu Long rõ ràng là có minh sư chỉ
điểm, vậy chẳng biết lệnh sư là ai?"
Hạng Thiếu Long vốn định nói là học từ một ẩn sĩ ẩn cư ở chốn núi rừng, nhưng khi nhìn ánh mắt của y, cảm thấy có một
sự chờ đợi trong đó. Lòng nghĩ thầm mình dùng kiếm gỗ chế địch, nói không chừng đã phơi bày mối quan hệ của mình với
Mặc môn.
Nguyên Tông đã từng nói rằng Hàm Ðan là căn cứ địa của Triệu Mặc. Nếu lãnh tụ của Triệu Mặc là Nghiêm Bình ham mê phú
quý, tất nhiên sẽ đầu quân cho Triệu vương, cho nên nói không chừng Triệu Mục đã đoán được mối quan hệ của gã với
Nguyên Tông, nên vội vàng kể lại chuyện đã lưu lạc tới Võ An, gặp Nguyên Tông một cách có chọn lựa, đặc biệt nhấn mạnh
vì mình theo đuổi phú quý, không chịu gia nhập tổ chức của Nguyên Tông, mối quan hệ của mình với Nguyên Tông chỉ là bạn
bè.
Triệu Mục vui vẻ cười, tang một tiếng gõ vào chuông đồng để gọi người bên cạnh.
Hạng Thiếu Long kêu thầm quá nguy, lòng biết rõ sắp xảy ra chuyện gì nên giả vờ nhìn y đầy thắc mắc.
Quả nhiên có một hán tử người cao gầy mặc áo gai đi chân đất bước vào.
Hạng Thiếu Long thấy người này khí độ nặng nề, mặt mũi âm u, hai mắt sáng quắc, quả là một tay cao thủ, lòng giật mình,
chẳng trách nào với một cao thủ như Nguyên Tông mà cũng phải tháo chạy.
Người ấy đến phía trước mặt hai người thi lễ, quỳ xuống chiếu, lưng thẳng đứng nhưng chẳng hề có cảm giác câu thúc.
Triệu Mục cười nói, "Ðây là Hàm Ðan Mặc giả hành quán cự tử Nghiêm Bình tiên sinh, cũng là khách khanh của đại vương
chúng ta. Tiên sinh vừa nãy ngồi ở phía ngoài, lời Thiếu Long y đã nghe hết cả rồi."
Nghiêm Bình lạnh lùng nhìn Hạng Thiếu Long nói, "Binh vệ đại nhân có thể đánh bại Liên Tấn, rõ ràng đã được chân truyền
của tên phản đồ Nguyên Tông của bản môn. Chẳng biết y có truyền cự tử lệnh cho người chăng?"
Lòng Hạng Thiếu Long đau nhói, biết Nguyên Tông đã bị bọn chúng giết chết, tìm trong thi thể không có cự tử lệnh nên
mới hỏi như thế, nên giả vờ không hiểu hỏi, "Cự tử lệnh là gì?"
Nghiêm Bình dò xét hồi lâu, quay sang nói với Triệu Mục, "Bổn nhân cũng tin tưởng Nguyên Tông không thể giao cự tử lệnh
cho người ngoài. Nhưng vẫn không hiểu vì sao y lại truyền kiếm thuật cho người ngoài như binh vệ đại nhân đây Triệu Mục
kinh ngạc, "Cự tử dựa vào điều gì để cho rằng Thiếu Long không phải là truyền nhân của cự tử lệnh?"
Nghiêm Bình điềm nhiên đáp, "Mặc giả chúng tôi chủ trương tiết ước và khắc khổ, ở nhà tranh, dùng bát đất, uống nước
lã, ăn cơm cao lương, mặc áo da hươu vải chuối. Nếu Nguyên Tông truyền cự tử lệnh cho y, đương nhiên y trở thành Mặc
giả, nhưng binh vệ đại nhân không kiêng nữ sắc, ẩm thực, rõ ràng không phải là người Mặc môn chúng tôi."